Sgt Flaherty Unsent Letters 3
Downloaded on 4 March 2012 from Bao Dat Viet Online (Viet Nation News Online).
Translated on 22 March 2012 by Robert J. Destatte. Latest revision, 11 April 2012. http://quocphong.baodatviet.vn/Home/QPCN/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-1/20118/164456.datviet Unsent Letters (Part 1) Posted at 2:31 PM, 29 August 2011During the last 42 years Senior Colonel Nguyen Phu Dat’s [Nguyễn Phú Đạt] concern for the unsent letters of Sergeant Steve Flaherty, an American soldier who died on the battlefields of South Vietnam, never cooled. Senior Colonel Nguyen The Ky [Nguyễn Thế Kỷ] writing for Dat Viet News Part 1: An old soldier’s secret wish With each passing day the contemplaton of life’s end becomes a more prominent feature in the innermost thoughts of this war veteran who endured two protracted wars of resistance and now is nearing the end of his trail. An enemy proselyting cadre during the war of resistance against America, Mr. Dat received these letters that were brought up from the battlefield in 1969. Thinking about the American mother awaiting news of a son in a far off land, Mr. Dat decided to keep the letters and try to find a way to pass them to Sergeant Steve Flaherty’s family. Admitted for treatment in Internal Medicine Unit A1, Central Army Hospital 108, in early April 2011, I was placed by chance in the same room as Mr. Dat, who is a former cadre of the Enemy Proselyting Department (General Political Directorate, People’s Army of Vietnam [PAVN]). We connected the first minute. He had an aura of kindness in his face, a wide forehead, and silver hair as fine as silk thread. At 83 years of age he still was sharp-witted and articulate, and had an excellent memory. Senior Colonel Nguyen Phu Dat (right) and author. Photo by: Le Phuong.
Youthful years dedicated to service Mr. Dat was born in 1929, in Phu Luu Village (Tu Son District, Bac Ninh Province, North Vietnam). Because his family was fairly wealthy, his childhood years were tied closely to Hanoi, where he attended the famous Buoi High School. When the war of resistance broke out [in 1946], he followed his family when it evacuated to Bac Giang Province, and continued his studies in a Resistance High School. Before he completed the high school curriculum, he was transferred to the General Staff’s Navy Training School. After that, based on the needs of the resistance, assistant platoon leader Nguyen Phu Dat was assigned to the northeast maritime region (Quang Ninh and Quang Yen Provinces, North Vietnam) to accelerate the guerrilla movement in the enemy’s rear area. At the age of 23, he was captured by the enemy and tortured nearly to death, and then resuscitated, repeatedly. He steadfastly retained a firm hold on his pride and determination to not disclose information about his organization, and in the end the enemy sent him to “vacation” in the Con Dao archipelago. While being held temporarily in Prison Number 7, at My Tho City [South Vietnam], awaiting boat transport to Con Dao, he and his fellow prisoners managed to escape. He continued to fight as a member of the My Tho Provincial Unit, and [in 1954] regrouped to North Vietnam with the Long Chau Sa Regiment. At that time, Mr. Dat had not yet become a Member of the Communist Party, which caused me to ponder at length about a person’s personality. An American map of the battlefield in western Thua Thien Hue Region. The A Shau Valley (marked by the X) is where we found and collected Sergeant S. Flaherty’s letter.
Entering the military at the age of 20, Mr. Dat served the full duration of the nation’s two glorious wars of resistance: against the French and against the Americans. Because he knew both the French and English languages, Mr. Dat was given the task of interrogating French prisoners of war, and later he took part in questioning the first American pilot captured in North Vietnam on 5 August 1964. After he regrouped to North Vietnam and officially joined the ranks of the Communist Party, Mr. Dat was assigned to the American Proselyting Section of the Enemy Proselyting Department and participated in the English-language American proselyting programs broadcast by the Voice of Vietnam Radio to influence American soldiers and motivate them to oppose the war. It was during that period that Mr. Dat received Steve Flaherty’s unsent letters. Mr. Dat has seen this as a moral debt that he has been unable to shake off for more than 40 years. Mothers everywhere long for their sons The American Proselyting Section used these letters in its broadcast programs. “I kept them and very much wanted to inform Steve’s family about them. We both were soldiers, and we both faced the possibilities of life and death, so I was very sympathetic,” Mr. Dat said. Nevertheless, the letters of this American soldier who had died in battle caused Mr. Dat, deep within his heart, to envision his own mother, as she waited five full years, longing for letters from her son on the battlefield, especially after the enemy arrested him and took him far away to South Vietnam. After he regrouped to North Vietnam, Mr. Dat returned home to visit his mother. The first moments after their long separation were very emotional. “I was certain you had died! Dear son, there is no suffering greater than a mother’s longing for a lost son.” His mother’s heartfelt words have followed Mr. Dat through his entire life. Therefore, when he held Steve’s letters, Mr. Dat understood that all mothers on this earth remember and love their sons just as his own mother had done. When sons are far away, not a second goes by in which their mothers stop longing for their return. Steve’s mother would have done so also; Mr. Dat thought to himself, “Surely, even now, she waits every minute and every hour for her son’s letters.” It was precisely this thought that motivated him to decide to hold on to these memorabilia so that later they might bring happiness to an American mother. Preserved like a souvenir After I was released from the hospital, I immediately hired a taxi and went to Mr. Dat’s home so that I could see the American soldier’s letters. The expression on Mr. Dat’s face clearly showed that he was delighted to see me, because now he would have someone with whom he could share anxieties that had troubled him for more than 40 years. Mr. Dat had carefully wrapped the American soldier’s records and letters in a bundle and placed it on a high bookshelf--so high that one had to stand on a chair to reach it. I carefully held the chair steady for Mr. Dat, to guard against any unfortunate mishap, then held out both hands to receive the documents as if they were precious artifacts. I recalled that while in the hospital, Mr. Dat once said, “I am 83 years old this year, and I don’t know from moment-to-moment whether I will live or die. If something should happen to me, what will become of these letters? I hope that you will continue to find a way to send them to the persons they were addressed to.” As he leafed through each page, Mr. Dat said: “For me, these letters are personal souvenirs from the war, but more than anything else they belong to the American mother. I was moved from the moment I read the first page of these documents, which he [Sergeant Flaherty] wrote as though he was writing a last will and testament. These letters, which were found and collected on 25 March 1969, show that Steve was a member of the 101st Airborne Division fighting in the western part of Region Thua Thien Hue.” Mr. Dat said, “The contents of these letters that Steve wrote to his mother and friends highlighted the reality that American soldiers on the battlefield felt very miserable and were not eager to fight.” The envelopes, letters, and even photographs of Steve…, Mr. Dat had tried more than a few times to find a way to pass all of them to the American soldier’s family, but every effort failed. Moved by Mr. Dat’s compassion, I promised I would try every means to change the old soldier’s final wish in life into reality. And I found my way to Dat Viet on-line. By Senior Colonel Nguyen The Ky [Đại tá Nguyễn Thế Kỷ] |
Downloaded 4 March 2012
http://quocphong.baodatviet.vn/Home/QPCN/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-1/20118/164453.datviet Những lá thư chưa kịp gửi (kỳ 1) Cập nhật lúc :2:31 PM, 29/08/2011Suốt 42 năm qua, không lúc nào Đại tá Nguyễn Phú Đạt nguôi ngoai nỗi niềm về những lá thư chưa kịp gửi của Thượng sỹ Steve Flaherty, một người lính Mỹ chết trận ở chiến trường miền Nam. Đại tá Nguyễn Thế Kỷ viết cho Đất Việt Kỳ 1: Tâm nguyện người lính già Trong tâm khảm người cựu chiến binh kinh qua 2 cuộc kháng chiến trường kỳ, nay ở cái tuổi gần đất xa trời, những mong ngóng cuối đời dường như ngày càng thôi thúc hơn… Là cán bộ địch vận trong kháng chiến chống Mỹ, ông Đạt nhận những lá thư này từ chiến trường chuyển ra vào năm 1969. Nghĩ đến bà mẹ Mỹ đang chờ tin con nơi phương trời xa, ông quyết định giữ lại và tìm cách trao cho thân nhân gia đình Thượng sỹ Steve Flaherty. Vào điều trị ở khoa nội A1 Bệnh viện TƯ Quân đội 108 đầu tháng 4/2011, tình cờ tôi được nằm cùng phòng với ông Đạt, nguyên cán bộ Cục Địch vận (Tổng cục Chính trị QĐNDVN). Ngay phút đầu tiên, chúng tôi đã thân nhau. Ông có khuôn mặt phúc hậu, vầng trán rộng, mái tóc bạc như cước. Ở tuổi 83 ông vẫn minh mẫn, nói chuyện khúc triết và trí nhớ tuyệt vời. Đại tá Nguyễn Phú Đạt (phải) và tác giả. Ảnh: Lê Phương.
Hiến dâng tuổi thanh xuân Sinh năm 1929 ở làng Phù Lưu (Từ Sơn, Bắc Ninh), nhờ gia đình khá giả, nên ông đã gắn bó tuổi thơ với Hà Nội, với trường Bưởi danh tiếng. Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, ông theo gia đình tản cư lên Bắc Giang và tiếp tục học ở trường Trung học kháng chiến. Chưa hết chương trình, ông được tuyển vào trường Thủy quân thuộc Bộ Tổng tham mưu. Sau đó, theo yêu cầu của cuộc kháng chiến, trung đội phó Nguyễn Phú Đạt nhận lệnh ra vùng biển đông bắc (Quảng Ninh, Quảng Yên) để đẩy mạnh phong trào du kích ở địch hậu. Năm 23 tuổi, ông bị địch bắt, tra tấn chết đi sống lại nhiều lần. Một mực giữ vững khí tiết, quyết không khai báo cơ sở, cuối cùng ông bị địch cho đi “nghỉ mát” ở Côn Đảo. Đến Mỹ Tho bị tạm giam ở khám số 7 chờ tàu ra Côn Đảo, ông cùng các anh em khác vượt ngục thành công, tiếp tục chiến đấu ở tỉnh đội Mỹ Tho và tập kết ra Bắc trong đội hình trung đoàn Long Châu Sa. Khi đó ông chưa phải là Đảng viên Đảng Cộng sản, khiến tôi phải suy nghĩ mãi về nhân cách của một con người. Bản đồ chiến trường phía tây Thừa Thiên Huế của Mỹ. Thung lũng A Sầu (x) nơi tìm thấy và thu nhận những lá thư của Thượng sỹ S. Flaherty.
Nhập ngũ năm 1949 khi tròn 20, ông đã tham gia trọn vẹn 2 cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc: chống Pháp và chống Mỹ. Biết cả Pháp văn và Anh văn, ông được giao nhiệm vụ hỏi cung tù binh Pháp, rồi tham gia hỏi cung phi công Mỹ đầu tiên bị bắt ở miền Bắc ngày 5/8/1964. Sau khi ra Bắc và chính thức đứng trong hàng ngũ của Đảng, ông được điều về Ban Mỹ vận thuộc Cục Địch vận, và tham gia làm chương trình Mỹ vận bằng tiếng Anh phát trên sóng Đài Tiếng nói Việt nam nhằm cảm hóa, vận động binh lính Mỹ phản chiến. Thời gian này, ông đã tiếp nhận những lá thư chưa kịp gửi của Steve Flaherty. Ông coi đó là món nợ tinh thần đeo đẳng hơn 40 năm qua. Lòng mẹ nơi nào cũng nhớ con Ban Mỹ vận đã sử dụng những lá thư này vào chương trình phát thanh. “Tôi đã giữ lại và rất muốn báo tin cho gia đình Steve. Tôi cũng là người lính, họ cũng là người lính, đối mặt với sống, chết, nên rất cảm thông”, ông nói. Thế nhưng, tận sâu thẳm trái tim mình, lá thư của người lính Mỹ chết trận khiến ông nhớ đến hình bóng mẹ ông suốt 5 năm trời ngóng thư con từ chiến trường, nhất là khi ông bị địch bắt rồi chuyển vào miền Nam xa xôi. Tập kết ra Bắc, ông về thăm mẹ. Giây phút đầu tiên sau bao xa cách thật xúc động. Mẹ cứ ôm lấy ông mà khóc như mưa: “Suốt mấy năm trời sao con không viết về cho mẹ một lá thư, để mẹ cứ mòn mỏi trông tin. Hòa bình lập lại, mẹ đi khắp các địa điểm trao trả tù binh để tìm con mà không gặp. Mẹ chắc con đã chết rồi! Nỗi nhớ mong con của người mẹ thì không có nỗi khổ nào bằng đâu con ạ!”. Câu nói từ tim gan của mẹ từ đó theo ông suốt cả cuộc đời. Vì vậy, khi cầm thư của Steve, ông hiểu rằng người mẹ nào trên thế gian này cũng nhớ và thương con như mẹ ông. Con đi xa, họ không có giây phút nào thôi mong ngóng. Người mẹ của Steve cũng thế, “chắc giờ này, bà ấy đang từng giờ từng phút đợi chờ những lá thư của con mình”, ông thầm nghĩ. Đó chính là động lực thôi thúc ông quyết tâm gìn giữ những di vật để sau này mang lại niềm vui cho bà mẹ Mỹ. Gìn giữ như kỷ vật Ra viện, tôi thuê taxi đến nhà ông ngay để mau chóng nhìn thấy những lá thư của người lính Mỹ. Gặp tôi, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt ông, bởi từ nay ông đã có người để chia sẻ nỗi trăn trở hơn 40 năm qua. Toàn bộ hồ sơ, thư của người lính Mỹ được ông gói ghém cẩn thận để ở giá sách trên cao, phải bắc ghế trèo lên mới lấy được. Tôi cẩn thận giữ ghế cho ông đề phòng xảy ra chuyện không may, rồi giơ cả 2 tay đón tập hồ sơ như di vật quý báu. Tôi còn nhớ, trong bệnh viện có lần ông đã nói: “Năm nay tôi 83 tuổi, sống chết không biết lúc nào. Lỡ may có mệnh hệ gì thì số phận những lá thư sẽ ra sao. Tôi hi vọng anh sẽ tiếp tục tìm cách gửi chúng đến được tay người nhận”. Vừa lần giở từng trang, ông vừa nói: “Đối với tôi, những lá thư này là kỉ vật chiến tranh của bản thân, và hơn hết là của bà mẹ Mỹ”. Tôi xúc động ngay từ khi đọc trang đầu tiên của tập hồ sơ mà ông viết như di chúc. Những lá thư, được tìm thấy và thu nhận vào ngày 25/3/1969, cho biết Steve thuộc Sư đoàn không vận 101 tham chiến ở miền tây Thừa Thiên Huế. “Nội dung những lá thư mà Steve gửi về cho mẹ, người thân toát lên một thực tế là lính Mỹ ở chiến trường rất cực khổ và không hào hứng đánh nhau”, ông Đạt nói. Những chiếc phong bì, những lá thư, và cả tấm ảnh của Steve… tất cả được ông Đạt không ít lần tìm cách chuyển tới gia đình của người lính Mỹ, nhưng mọi cố gắng đều vô vọng. Xúc động trước tấm lòng của ông Đạt, tôi hứa sẽ tìm mọi cách biến mong ước cuối đời của người lính già thành hiện thực. Và tôi đã tìm đến Đất Việt. Đại tá Nguyễn Thế Kỷ |
Downloaded on 4 March 2012 from Bao Dat Viet Online (Viet Nation News Online).
Translated on 30 March 2012 by Robert J. Destatte. Latest revision, 11 April 2012. http://www.baomoi.com/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-2/119/6905748.epi Những lá thư chưa kịp gửi (kỳ 2) Unsent letters (Part 2) Posted at 3:46 PM, 30 August 2011The fierce combat in the A-Shau Valley had a strong psychological impact on Steve Flaherty Part 1: An old soldier’s secret wish Part 2: Living in fear One by one, friends and members of his unit were struck by bullets while their adversary continued to display courage and tenacity. The engagements fought during the 1969 dry season were described with candor in Steve’s letters. According to the return address on the envelopes, Steve Flaherty was a Sergeant Major [Thượng sĩ] with Company B, 1st Battalion, 502nd Regiment, 101st Airborne Division of the United States Army. Steve’s platoon was the point platoon for his company; consequently it often encountered and engaged its adversaries in close combat in the forests and mountains in the western regions of Thua Thien—Hue [Communist name for Thua Thien Province, South Vietnam]. Only 18 or 20 years of age, Steve was caught up in a whirlwind of violence. A standing obsession The fierce battles in the A Sau valley (which the Americans called A Shau) made the 1969 dry season seem more stifling than it was. Intent on cutting the arterial routes over which we supplied the Southern battlefields, the Americans deployed what were seen as their most seasoned units, including the 101st [Airborne Division], into this area. However, the American units became bogged down on that battlefield when they came up against the liberation army’s stiff resistance and powerful counterattacks. The level of violence on the battlefield was described by Steve in clear detail in his letter to Mrs. Wyatt (perhaps one of his teachers or a neighbor . . ., but older than Steve) in Columbia (South Carolina). “…Our company (B Company) and Alpha Company have lost a total of 50 men during a series of violent engagements. Our platoon is the company’s point platoon, consequently we are ambushed often and already have lost 18 of the 35-man total we started with. . .”. 1. Translator’s note. The Vietnamese author mistakenly described Sergeant Flaherty as a Thượng sĩ [Master Sergeant, or Senior Sergeant]. For the remainder of this translation I will refer to Steve Flaherty by his true rank, Sergeant (E-5). Envelope and Steve’s letters to friends and relatives. Photo: Le Phuong
In another letter, addressed to Betty (perhaps a friend about his own age) in Bryson City (North Carolina), Steve wrote that his unit had been in a fierce fight with the NVA (North Vietnamese Army): “We took lots of casualties. These have been trying days for me and my men. We dragged more bodies of dead and wounded than I can ever want to forget.” The blood-soaked battles to the death in these far-off mountain forests had pushed Steve into a state of constant fear. The reality was completely different than what Steve and his fellow soldiers thought it would be. Perhaps that is why Steve appreciated Betty’s letter and held it close, seeing it as moral support that would help him through the terrible days ahead. “Thank you for your sweet card. It made my miserable day a much better one but I don’t think I will ever forget the bloody fight we are having." ” A brush with death Steve’s situation reflects everything American soldiers had to endure and live through in the mountain forests adjacent to the Lao border during the 1969 dry season. The place names have become part of the history of war; names such as the A Sau Valley, A Bia Hill (i.e., high point 973, which the American side called Hamburger Hill), high point 935, etc. Among them, words cannot fully describe the level of violence in the battle for Hamburger Hill. [The men who fought there] knew only rain, mud, humid weather, spilled blood, dead bodies, . . . features that continually haunted the American soldiers. Also in his letter to Betty, Steve wrote: “Grenade launchers and machine guns shredded my rucksack. I even felt one bullet zip past me. I have never been that scared before in my life. Perhaps I should put my pen down now before my unit resumes its attack up that hill.” The original letters that Steve wrote to loved ones. Photo: Le Phuong
Steve felt immense sorrow as one-by-one his friends and men in his unit were struck by bullets. In a letter to Mrs. Wyatt, Steve wrote that this was a difficult time that was full of personal challenges: “Nevertheless, I am still alive and I don’t have a mark or scratch on me. Our platoon leader was killed and I was the temporary platoon leader until another unit came up to replace us. Nothing seems to go well for us but we still must take that hill.” To carry out their intentions to cut off sources of strategic supplies and wear down their adversary’s manpower, American commanders did not hesitate to throw into battle troops equipped with the most modern war fighting equipment available at that time. The American military mounted many operations at a furious pace to strike key points on the Ho Chi Minh trail in order to maintain control of areas that had strategic positions. Battles to the death burst out, but Steve’s 101st Air Mobile Division, with its eagle emblem, wasn’t able to “soar” like it did after it landed on the beaches of Normandy during World War II. American troops during the battle for Hamburger Hill in May 1969
Fighting in this environment, Steve felt that he was more lucky than many other men in his unit. During the momentary brushes with death, Steve thought about his mother in a far off corner of the earth. In a letter to his mother, Mrs. Lois C. Flaherty, living at 1620 Raymond Street, Columbia (South Carolina), Steve wrote: “If dad calls, go ahead and tell him that I was nearly killed. But I’m still okay. I am really lucky . . .”. But, the god of good luck would not continue to smile on Steve as the fighting became more fierce and bloody with each passing day. 2. Translator’s note: Original English language text of Sgt Flaherty’s letter read, “Our platoon leader was killed and I was the temporary platoon leader until we got the replacement. Nothing seems to go well for us but we’ll take that ridge line.” 3. Translator’s note: The PAVN regarded the transportation corridors through the A Shau-A Luoi valley in western Thua Thien Province, South Vietnam, to be a part of the Ho Chi Minh Trail network. After Tet 1968, the 101st Airmobile Division participated in a campaign to block the North Vietnamese Army from using the route from the A Shau Valley (A Luoi District, Thua Thien Hue Province) into Laos. The battle at A Bia hill [Hamburger Hill] is an event that this division will never forget, having lost 72 paratroopers killed and 372 wounded. During seven years on the battlefields of South Vietnam, 4,011 of this division’s soldiers were killed and 18,259 were wounded. By Hanh Nguyen =============== READERS’ COMMENTS Ak Hong To read a story about war on this Vietnam Independence Day (Tết Độc Lập, September 2, 2011), causes one to fully appreciate the value of peace. War is too terrible. Because we love peace, we can be ready to sacrifice our lives for the love of it. While the haunting memories of a war might smolder forever, we can be certain that the earth around A Luoi blossoms with fresh lush green vegetation. |
http://quocphong.baodatviet.vn/Home/QPCN/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-2/20118/164688.datviet
Những lá thư chưa kịp gửi (kỳ 2) Cập nhật lúc :3:46 PM, 30/08/2011Đối với Steve Flaherty, cuộc chiến khốc liệt ở thung lũng A Sầu đã gây ra những chấn động mạnh về tâm lý. Kỳ 1: Tâm nguyện người lính già Kỳ 2: Sống trong sợ hãi Bạn bè, đồng đội lần lượt trúng đạn trong khi đối phương vẫn tỏ rõ tinh thần dũng cảm và quật cường. Những cuộc giao tranh vào mùa khô năm 1969 ấy được tả một cách chân thực trong lá thư của Steve. Theo địa chỉ người gửi đề trên bì thư, Steve Flaherty là thượng sĩ thuộc Đại đội B, tiểu đoàn 1, trung đoàn 502, sư đoàn Không vận 101 của quân đội Mỹ. Trung đội của Steve là trung đội đi đầu của đại đội, nên thường xuyên phải giáp mặt và cận chiến với đối phương ở vùng rừng núi phía tây Thừa Thiên - Huế. Mới mười tám đôi mươi, Steve đã bị cuốn vào vòng xoáy của bạo lực. Nỗi ám ảnh thường trực Những trận đánh ác liệt ở thung lũng A Sầu (Mỹ gọi là A Shau) đã khiến mùa khô năm 1969 dường như ngột ngạt hơn. Âm mưu cắt đứt tuyến đường huyết mạch của ta tiếp tế cho chiến trường miền Nam, Mỹ đã triển khai tới khu vực này các đơn vị được coi là thiện chiến nhất, trong đó có sư đoàn Không vận 101. Thế nhưng, các lực lượng Mỹ đã sa lầy ở chiến trường này khi vấp phải sự kháng cự kiên cường và phản công mạnh mẽ của quân giải phóng. Mức độ khốc liệt trên chiến trường đã được Steve mô tả rất rõ nét trong thư gửi bà Wyatt (có thể là một cô giáo cũ, một người hàng xóm…, hơn tuổi Steve) ở Columbia (bang South Carolina). “… Đại đội chúng tôi (Đại đội B) và đại đội Alpha đã mất tổng cộng 50 người sau những trận giao tranh ác liệt. Trung đội của chúng tôi là trung đội đi đầu trong đội hình đại đội, nên thường bị phục kích và mất tới 18 trên tổng số 35 người lúc ban đầu…”. Phong bì và thư gốc của Steve gửi người thân. Ảnh: Lê Phương.
Trong một lá thư khác gửi Betty (có thể là một người bạn bằng tuổi) ở Bryson City (bang North Carolina), Steve kể rằng đơn vị của mình đã giao chiến ác liệt với NVA (Quân đội miền Bắc Việt Nam): "Chúng tôi đã chịu nhiều thương vong. Đó là những ngày thực sự khó khăn đối với tôi và đồng đội. Chúng tôi phải khiêng những người chết và bị thương ngày càng nhiều, nhiều hơn những gì mà tôi chỉ muốn quên đi”. Những trận tử chiến đẫm máu ở vùng rừng núi xa xôi đã đẩy Steve lâm vào cảnh sợ hãi triền miên. Thực tế khác hẳn những gì mà Steve và đồng đội vẫn nghĩ. Có lẽ vì thế Steve đã nâng niu và trân trọng tấm thiếp mà Betty gửi đến, coi đó như chỗ dựa tinh thần để vượt qua chuỗi ngày khủng khiếp: “Cảm ơn tấm thiết thân thương của bạn. Nó khiến chuỗi ngày khốn khổ của tôi tốt đẹp hơn đôi chút. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình có thể quên được những trận giao chiến đẫm máu”. Cận kề cái chết Tình cảnh của Steve phản ánh tất cả những gì mà lính Mỹ phải chịu đựng và trải qua ở vùng rừng núi giáp biên giới Lào vào mùa khô năm 1969. Những địa danh đã đi vào lịch sử của cuộc chiến như thung lũng A Sầu, đồi A Bia (cao điểm 973, phía Mỹ gọi là đồi Thịt Băm), cao điểm 935… Trong đó, mức độ khốc liệt của trận đánh ở đồi Thịt Băm không có ngôn từ nào tả hết. Chỉ biết rằng mưa, bùn lầy, thời tiết ẩm ướt, máu đổ và xác chết… là những điều luôn ám ảnh binh lính Mỹ. Vẫn trong thư gửi Betty, Steve viết: “Súng phóng lựu và súng máy đã xé nát cái ba-lô của tôi. Tôi còn cảm nhận được một viên đạn xẹt qua người. Trong đời mình, tôi chưa bao giờ hoảng sợ như thế. Có lẽ tôi phải dừng bút ở đây trước khi đơn vị tôi tiếp tục tấn công lên quả đồi đó” Những lá thư gốc của Steve gửi người thân. Ảnh: Lê Phương.
Bạn bè, đồng đội lần lượt trúng đạn, khiến Steve cảm thấy buồn vô hạn. Trong thư gửi bà Wyatt, Steve cho rằng đây là quãng thời gian khó khăn và đầy thử thách đối với mình: “Tuy nhiên, tôi vẫn còn sống sót mà chẳng mảy may dính một vết xây xước nào. Trung đội trưởng của chúng tôi đã bị giết và tôi tạm nắm quyền chỉ huy trung đội cho tới khi có đơn vị khác lên thay thế. Mọi thứ đều tồi tệ, nhưng chúng tôi vẫn phải cố chiếm lấy quả đồi”. Để thực hiện ý đồ ngăn chặn nguồn tiếp tế chiến lược và tiêu hao sinh lực đối phương, giới tướng lĩnh quân đội Mỹ đã không ngần ngại tung quân vào chiến trận với những trang thiết bị chiến tranh hiện đại nhất lúc bấy giờ. Quân Mỹ ráo riết mở nhiều cuộc hành quân đánh vào những trọng điểm trên đường mòn Hồ Chí Minh để giành quyền kiểm soát khu vực có vị trí chiến lược. Những trận tử chiến đã nổ ra, nhưng sư đoàn Không vận 101 của Steve với biểu tượng chim đại bàng cũng không thể “tung cánh” như họ từng làm thời Thế chiến thứ II sau khi đổ bộ lên bờ biển Normandy. Lính Mỹ trong trận đồi Thịt băm tháng 5/1969. Chiến đấu trong bối cảnh đó, Steve cảm thấy mình còn may mắn hơn nhiều đồng đội khác. Những lúc cận kề với cái chết, Steve lại nhớ đến mẹ ở phương trời xa. Trong lá thư gửi mẹ, bà Louis C. Flaherty ở địa chỉ 1620 phố Raymond, Columbia (bang South Carolina), Steve viết: “Nếu cha gọi điện, mẹ hãy nói với cha rằng con đã suýt chết. Nhưng con vẫn ổn. Con thực sự may mắn…”. Thế nhưng, thần may mắn cũng không thể mỉm cười mãi với Steve khi cuộc chiến mỗi ngày lại thêm ác liệt và đẫm máu hơn.
Sau Tết Mậu Thân 1968, Sư đoàn Không vận 101 đã trực tiếp tham gia các chiến dịch ngăn chặn Quân đội miền Bắc Việt Nam trên tuyến đường từ thung lũng A Sầu (huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế) sang Lào. Trận đánh ở đồi A Bia mãi mãi là sự kiện không thể nào quên đối với sư đoàn này khi mà họ mất tới 72 lính dù và 372 bị thương. Trong 7 năm được triển khai ở chiến trường miền Nam Việt Nam, đã có 4.011 lính của sư đoàn này bị chết và 18.259 bị thương. Hạnh Nguyên Ý KIẾN BẠN ĐỌC Ak Hong Trong ngày tết độc lập của Việt Nam, đọc lại một câu chuyện về chiến tranh, mới cảm nhận hết được giá trị của hòa bình. Tàn khốc quá. Chúng ta yêu hòa bình, nên có thể sẵn sàng xả thân vì tình yêu đó. Nỗi ám ảnh của một cuộc chiến là có thể còn âm ỉ mãi, nhưng mảnh đất A Lưới giờ chắc cây cỏ lại xanh tươi! |
Downloaded on 4 March 2012 from Bao Dat Viet Online (Viet Nation News Online). Translated on 9 April 2012 by Robert J. Destatte. Latest revision: 11 April 2012 http://baodatviet.vn/Home/QPCN/hoso/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-cuoi/20119/165170.datvietNhững lá thư chưa kịp gửi (kỳ cuối) Unsent letters (Final installment) Posted at 9:53 PM, 1 September 2011 Moved by a Vietnamese veteran’s final wishes in life, Lady Borton quickly initiated a campaign to find leads to relatives and friends of Sergeant Steve Flaherty. Slim glimmers of hope flickered faintly on the horizon; but, as we knew in advance, that this still could be a long and difficult road. Part 1: An old soldier’s secret wish Part 2: Living in fear Part 3: War is really awful! Final Installment: Flickering ray of hope “Senior Colonel Nguyen Phu Dat’s ambition is an extremely beautiful illustration of good will that is sure to move everyone,” were author Lady Borton’s opening words in her discussion with me about where to look for Sergeant Flaherty’s friends and relatives. Much like the diaries of [Doctor] Dang Thuy Tram,(1) a war trophy that was returned recently by a Vietnam veteran. Time passes, once former enemies, today they are chained together more closely. Translator’s note:(1) Dang Thuy Tram [Đặng Thùy Trâm], a 27-year-old female doctor serving with Communist guerrillas in Quang Ngai Provice, South Vietnam, was killed in a gun battle in that province on June 22, 1970 . An American service member, Frederic Whitehurst, retrieved two of her diaries and a few other personal items from groups of captured documents on two separate occasions in 1969 and 1970, and decided to keep them. With help from The Texas Tech Vietnam Center and Quakers in Vietnam., and accompanied by what appears to have been a massive international publicity campaign, copies of the diaries were returned to Dr. Tram’s mother and sisters in October 2005. Whitehurst was a central figure in an FBI “whistleblower” case in 1995. Dr. Tram’s diary sold over 300,000 copies in Vietnam, have generated translations in at least 16 languages, and been the subject of a television show. Coming up with a search plan War has caused many losses for every family. The skeletal remains of many who died along the Ho Chi Minh trail have not yet been found. But the letters, diaries, and photos that have been preserved as war souvenirs can be exchanged with each other. Certainly, that would be compassionate and charitable. Those items have mended wounds and helped overcome pain and suffering. “I believe that with openness and sincerity today, the wishes of war veterans can be realized,” Lady said. “Honestly, Steve’s mother and friends will be shocked if they can know that before he fell in battle, he wrote letters to them,” Lady said, and then she turned toward me as though she wished to confirm her determination to help Mr. Dat accomplish his wish. Locating Steve’s next of kin might not be difficult, because the names and addresses of the sender and recipients, including the house numbers, street names, and postal codes, are written clearly on the envelopes. Additionally, Steve’s unit, his service number, and the location where he fell in battle have been confirmed. “First of all, we will check the Wall, in Washington, D.C., on which is recorded the name of each American service member who died in Vietnam. I think that the persons who manage this wall certainly will have a roster, or book, of some sort that contains a record of the circumstances of death for each soldier. Perhaps they will have the information,” Lady said. “The second method we should think about is to go through American veteran networks.” Writer Lady Borton (on the left) is emotionally moved as she reads Steve’s letters. Photo: Kim Anh.
“For ten years after the war ended, American war veterans had little contact with each other; but that has changed, thanks to the Internet. I have a few friends who are veterans. I will send them letters to ask for information about Steve. Who knows, perhaps we will be able to make contact with someone who was a friend or a member of Steve’s old unit,” Lady told me. If Steve’s mother is still living, she most likely is more than 90 years old now, or has passed away. Therefore, the objectives we should aim for are Steve’s brothers, sisters, and relatives. Nevertheless, the biggest obstacle is that after decades of time the addresses for Steve’s family might have changed. “In America, people change residence frequently. First, we will look for addresses in Columbia (South Carolina). If his paternal family has moved to a new location, we can ask neighbors, and continue on to the next addresses.” Additionally, we also can check out addresses on the other envelopes, such as the letters to Mrs. Wyatt and Ms. Betty. One difficulty is that we do not know if Wyatt is a surname or given name, because each person is addressed differently. “Using me as an example—today everyone calls me Lady, but in the past they called me Borton. When we get a lead we will be able to localize the search. Another method would be for us to publish information about Steve in various American veterans magazines,” she said. First step, “clear sailing” Before taking leave of me, Mrs. Lady made a copy of Steve’s letters. Less than a day later, she wrote a note to me. As elated as if I had found gold, and in a cold fever, I quickly opened it to see. And it was absolutely wonderful, the first leads for the search effort had appeared. On the virtualwall.org web site (the virtual wall contains a record of all the information about American soldiers who died on battlefields in Vietnam, the same as the actual wall in the capital city, Washington, D. C.), I learned that Steve Flaherty was born on 11 January 1947, and belonged to 1st Platoon, B Company, 1st Battalion, 502 Regiment, 101st Air Mobile [sic] Division. Steve Flaherty’s name is on panel 28W, line 035, on the wall.
Steve’s full record contains the following: hometown Columbia (South Carolina), Army service number 12847307, pay grade at the time he fell was E5, rank Senior Sergeant [sic], infantryman. Steve arrived in Vietnam, for a one-year tour of duty, on 25 October 1968, and fell in battle on 25 March 1969 (i.e., he had just completed five months). Steve was only 22 years old at that time; and the letters surely were written immediately before this soldier fell in battle. According to the record, Steve died outright from multiple fragmentation wounds and his body was recovered (therefore, the letters must have fallen on the battlefield). Last May, “Becky” added this information to this web page.
Mrs. Lady was not able to find anyone named Lois C. Flaherty (Steve’s mother). However, she did find a person named Marty Flaherty, whose address is 2305 Greenlawn Drive, , #700, Columbia (South Carolina), approximately 55-59 years of age, about the right age for a brother or sister of Steve. The most recent information Lady found by searching the Internet was dated 30 May 2011; a person named Becky, at e-mail address [email protected], had posted additional information about Steve on the vvmf.org web site. Earlier, on 7 December 2010, a person named “R”, whose e-mail address is [email protected] also posted a note on this web site. If one uses the maps.google.com web page to search for the address 1620 Raymond Street, Columbia, South Carolina 29204 (the address of Mrs. Lois C. Flaherty), all that one finds is a mobile home. Lady hoped that “Becky” can help with additional leads. Without hesitation, Lady sent a note to Becky’s address. |
http://baodatviet.vn/Home/QPCN/hoso/Nhung-la-thu-chua-kip-gui-ky-cuoi/20119/165170.datvietNhững lá thư chưa kịp gửi (kỳ cuối)
Cập nhật lúc :9:53 PM, 01/09/2011 Xúc động trước tâm nguyện cuối đời của người cựu chiến binh Việt Nam, Lady Borton đã nhanh chóng khởi động chiến dịch tìm kiếm manh mối thân nhân Thượng sỹ Steve Flaherty. Và những tia hy vọng đầu tiên đã le lói phía chân trời, mặc dù chúng tôi biết phía trước vẫn là một chặng đường dài, gian nan. Kỳ 1: Tâm nguyện người lính già Kỳ 2: Sống trong sợ hãi Kỳ 3: Cuộc chiến thật tàn nhẫn Kỳ cuối: Le lói tia hy vọng “Nguyện vọng của Đại tá Nguyễn Phú Đạt là điều hết sức tốt đẹp và thiện chí, khiến mọi người cảm động”, nữ nhà văn Lady Borton đã mở đầu như thế khi bàn bạc với tôi về hướng tìm kiếm thân nhân Thượng sỹ Steve Flaherty. Tương tự như cuốn nhật kí của Đặng Thùy Trâm, giờ đây là những kỉ vật chiến tranh được một cựu chiến binh Việt Nam trao lại. Thời gian trôi đi, trước đây là kẻ thù, giờ họ xích lại gần nhau hơn. Lên phương án tìm kiếm ¬¬¬¬ Chiến tranh đã gây ra bao mất mát cho mỗi gia đình. Dọc đường mòn Hồ Chí Minh, còn đó những người chưa tìm được hài cốt. Thế nhưng, những lá thư, nhật kí hay tấm ảnh được gìn giữ như kỉ vật để giờ đây họ trao đổi với nhau. Đó chính là tình người và cái thiện. Họ đã hàn gắn vết thương và vượt qua những khổ đau. “Tôi tin bằng sự cởi mở và chân thành như hiện nay, nguyện ước của các cựu chiến binh sẽ thành hiện thực”, Lady nói. “Quả thực, đó sẽ là một cú sốc nếu như bà mẹ hoặc người thân của Steve biết được rằng trước khi tử trận, anh ấy đã viết thư cho họ”, Lady quay sang tôi dường như muốn khẳng định quyết tâm giúp ông Đạt hoàn thành tâm nguyện. Khả năng tìm ra gốc gác của Steve có lẽ không khó, bởi trên các phong bì thư đều đề rất rõ địa chỉ người gửi và người nhận, có cả số nhà, tên đường phố, mã bưu điện. Trong khi đó, đơn vị, số hiệu của Steve, nơi Steve tử trận cũng đã được xác định. ¬¬¬ “Trước hết, chúng ta sẽ tra cứu trên bức tường ghi tên binh lính Mỹ tử trận ở Việt Nam tại Washington DC. Tôi nghĩ rằng những người quản lý bức tường này chắc hẳn sẽ có danh sách hoặc cuốn sách nào đó ghi lại đầy đủ hoàn cảnh bị chết trận của mỗi người lính. Có thể họ sẽ có thông tin”, Lady nói. Cách thứ hai mà chúng tôi nghĩ tới là thông qua mạng lưới những người cựu chiến binh Mỹ. Nhà văn Lady Borton (trái) xúc động khi đọc những lá thư của Steve.
Ảnh: Kim Anh. “Suốt 10 năm sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, cựu chiến binh Mỹ ít có liên hệ với nhau, nhưng giờ thì khác rồi, nhờ vào mạng Internet. Tôi có một vài người bạn là cựu chiến binh. Tôi sẽ gửi thư cho họ để nhờ tìm thông tin về Steve. Biết đâu chúng ta lại có thể liên hệ được với một ai đó là bạn, là đồng đội cũ của Steve”, Lady cho biết. Người mẹ của Steve nếu còn sống thì nay cũng phải hơn 90 tuổi, hoặc đã qua đời. Vậy nên, đối tượng nhằm tới sẽ là anh chị em, họ hàng của Steve. Tuy nhiên, trở ngại lớn nhất đặt ra là sau hàng chục năm, địa chỉ gia đình Steve có thể đã thay đổi. “Ở Mỹ, mọi người thường xuyên chuyển nơi ở. Trước hết, chúng ta sẽ tìm tới địa chỉ ở Columbia (bang South Carolina). Nếu gia đình họ đã di chuyển đi nơi khác, chúng ta cũng có thể hỏi hàng xóm, từ đó lần theo những địa chỉ kế tiếp”, Lady bảo tôi. Ngoài ra, cũng có thể tìm đến địa chỉ trên các phong bì khác như thư gửi cho bà Wyatt, cô Betty. Cái khó là không biết Wyatt là họ hay tên, vì cách gọi của mọi người khác nhau. “Ví dụ như tôi chẳng hạn, bây giờ mọi người hay gọi tôi là Lady, nhưng trước đây họ gọi là Borton. Khi có manh mối, chúng ta sẽ khoanh vùng vị trí tìm kiếm. Còn một phương án nữa là chúng ta đăng tải thông tin về Steve trên tạp chí của những người cựu chiến binh Mỹ”, bà nói“. Khởi đầu “thuận buồm xuôi gió” Trước khi chia tay tôi, bà Lady đã sao một bản những lá thư của Thượng sỹ Steve Flaherty. Chưa đầy một ngày sau, bà đã viết thư cho tôi. Mừng như nhặt được vàng trong cơn sốt giá, tôi vội vàng mở ra xem. Và thật tuyệt, những manh mối đầu tiên của nỗ lực kiếm tìm đang hiện ra. Thông tin về Steve trên trang virtualwall.org.
Trong trang web virtualwall.org (bức tường ảo lưu trữ toàn bộ thông tin về lính Mỹ chết trận ở Việt Nam giống như bức tường thật ở thủ đô Washington DC), tôi được biết Steve Flaherty sinh ngày 11/1/1947, thuộc trung đội 1, đại đội B, tiểu đoàn 1, trung đoàn 502, sư đoàn Không vận 101. Tên của Steve Flaherty nằm ở nhóm 28W, dòng 035 trên bức tường. Hồ sơ đầy đủ của Steve có ghi: quê ở Columbia (bang South Carolina), số hiệu 12847307, bậc lương lúc tử trận: E5, cấp bậc Thượng sỹ, lính bộ binh. Steve đặt chân đến Việt Nam vào ngày 25/10/1968, thời gian phục vụ 1 năm, tử trận ngày 25/3/1969 (như vậy vừa tròn 5 tháng). Lúc đó, Steve mới 22 tuổi, và những lá thư chắc hẳn được viết ngay trước khi người lính này tử trận. Theo hồ sơ, xác của Steve đã được thu hồi (như vậy những lá thư đã rớt lại trên trận địa), chết toàn thây, nguyên nhân do đa chấn thương. Cuối tháng 5 vừa qua, “Becky” đã bổ sung thông tin vào trang web này.
Bà Lady không tìm được người nào có tên Lois C. Flaherty (mẹ của Steve). Nhưng đổi lại, bà lại tìm thấy một người mang tên Marty Flaherty ở căn hộ 2305, số 700, đường Greenlawn, Columbia (bang South Carolina), trạc 55-59 tuổi, ở độ tuổi có thể là anh chị em của Steve. Lần tìm trên mạng, Lady thấy gần đây nhất, ngày 30/5/2011, một người nào đó có tên là Becky ở địa chỉ email: [email protected] đã đăng thêm các thông tin về Steve ở trang vvmf.org. Trước đó, ngày 7/12/2010, có một người tên “R” ở địa chỉ [email protected] cũng đã đăng tải thông tin lên trang web này. Nếu sử dụng trang web maps.google.com để tìm địa chỉ 1620, phố Raymond, Columbia, bang South Carolina 29204 (địa chỉ của bà Lois C. Flaherty), thì hiện chỉ thấy có một căn nhà bằng toa xe. Lady hy vọng rằng cái tên “Becky” có thể giúp lần ra manh mối nào đó. Không chần chừ, Lady đã viết thư gửi tới địa chỉ của Becky. Địa chỉ mà Steve gửi thư cho mẹ giờ là một căn nhà bằng toa xe.
Chúng tôi đang chờ hồi âm với niềm tin chắc chắn rằng tấm lòng của vị đại tá QĐNDVN cuối cùng cũng sẽ được đền đáp. Thông qua trang báo, chúng tôi rất mong nhận được thông tin về gia đình Thượng sỹ Steve Flaherty. Mọi thông tin xin gửi về Báo Đất Việt, 108, Trường Chinh, Hà Nội, hoặc hòm thư điện tử: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn. - Hết - Hạnh Nguyên Ý KIẾN BẠN ĐỌC Hạnh Nguyên PTO Lại có thêm một tư liệu quý giá về sự khốc liệt của chiến tranh, về những suy nghĩ thật sự của những người lính Mỹ tham chiến cũng như hình ảnh dũng cảm của những người lính Cụ Hồ. Hãy tiếp tục những bước tiếp theo để toàn thế giới cùng nước Mỹ và người Việt Nam hiểu rõ hơn về chiến tranh Việt nam, về giá trị của hòa bình, về hạnh phúc khi được sống mà không phải cầm súng bắn nhau. Hãy tiếp tục để có thể trở thành một phần như hiện tượng Đặng Thùy Trâm. Trân trọng và chúc thành công trong quá trình tìm hiểu ngọn nguồn sự việc. Việt Đăng Hay quá, đúng như tôi dự đoán ở kỳ 3, như vậy các bước trong kế hoạch tìm người thân của Thượng sỹ Steve Flaherty đã được khởi đầu tương đối thuận lợi và tốt đẹp. Mong rằng sẽ có một cái kết có hậu và được tác giả Hạnh Nguyên chia sẻ thêm Thuy Trang Rất mong nguyện vọng của Đại tá Đạt sẽ thành hiện thực. Tôi cho rằng thông qua các cựu chiến binh Mỹ để tìm gia đình Steve là khả thi. Sau đó sẽ tổ chức trao lại những lá thư này. |